[justify]Thuở còn thơ ấu, mẹ thường dỗ dành bữa cơm của tôi bằng những câu chuyện thật thú vị. Cứ thế, ngày qua ngày, thể chất tôi lớn lên theo dòng sữa ngọt, hạt cơm bùi mẹ cho. Tâm hồn tôi lớn lên theo giếng nguồn cổ tích mẹ kể. Sâu sắc nhất, lắng đọng nhất là câu chuện “tấm lòng vàng” mà tôi đã lấy làm đề tài để dự thi kể chuyện sách hè 1991 của thiếu nhi thị xã Bà Rịa.
Khi miền bắc nứơc ta còn chìm đắm trong cuộc chiến với đế quốc Mỹ, thì ở vùng quê Quảng Bình khói lửa , tại xã Lệ Thủy có hai mẹ con anh Thuần sống thầm lặng trong một túp lều tranh dột nát. Chồng hy sinh trong kháng chiến, một thân một mình phải che chở cho con thơ. Ngày ngày, người thiếu phụ ấy cặm cụi ra đồng, sau những giờ làm thuê, làm mướn, chị đã mót từng ngọn lúa, củ khoai về để nuôi con ăn học cho bằng người. Bổng đâu, một trận mưa bom của giặc đã vô tình làm đổ nát cả túp lều vốn đã xiêu vẹo ở ven sông kia. Chổ dựa cuối cùng không còn nữa. Tối đến, hai mẹ con chị phải dắt nhau ra ngôi miếu đầu làng để ngủ nhờ. Dù nắng, dù mưa, dù ốm đau, đói rách…Chị cũng quyết tâm hy sinh tất cả cho con. Năm tháng trôi qua đầy sóng gió. Cậu bé lớn dần lên và phải lên tỉnh dự kỳ thi vào đại học. Không có tiền xe, tiền đi đường cho con, chị tuông trào nước mắt. Thầy giáo chủ nhiệm đã đến tận nhà và giúp cho cậu bé thông minh, có ý chí thật kiên cường kia một số tiền không nhỏ. Kỳ thi ấy…cậu đạt được thủ khoa. Nhận được tin vui từ mảnh giấy báo…cậu không tin vào mắt mình, không tin vào sự thật…Cậu chạy ùa vào nhà, ôm chầm lấy đôi vai gầy guộc của mẹ mà khóc nức nở vì hạnh phúc, vì sung sướng. Người mẹ vội chạy đến lớp , thầy giáo cũ vẫn say sưa với bài giảng…bà vội quỳ sụp xuống giữa lớp “trăm đội ơn thầy, ngàn đội ơn thầy. Mẹ con tôi nghèo quá, không có gì để đền đáp ơn thầy. Chỉ xin thầy nhận cho mẹ con tôi mấy lạy”.
Vừa nói bà vừa lạy liên tục. Đôi môi ấy cứ mấp máy lời cảm ơn. Đôi tay ấy cứ đưa lên, kéo xuống…Cả lớp òa lên khóc, thầy giáo cũng khóc theo. Sau đó, thầy cùng bạn bè của Thuần đã góp một ít gạo, một ít nếp để làm bữa liên hoan, vừa để tạ ơn thầy, vừa mừng cho bạn.
Sau này, cậu được nhà nứơc cử ra nước ngòai học. Đi đâu cậu cũng mang theo chiếc va li, bên trong, không bao giờ thiếu được những kỉ vật về mẹ và người thầy đáng kính của mình. Đó là hai tấm ảnh đã bạc màu theo năm tháng. Cậu học sinh ấy có dịp là về thăm lại thầy giáo cũ. Món quà quý giá nhất mà cậu giành tặng thầy và mẹ là những thành đạt trong cuộc sống. Những bài giảng, lời dạy của thầy đã được cậu truyền lại cho thế hệ đời sau.
Câu chuyện mẹ kể đã hơn mười lăm năm trôi qua, song vẫn còn đọng lại rất rõ trong tâm trí tôi như mới hôm qua. Học lên một lớp, thêm một tuổi đời, giao tiếp với nhiều người…tôi lại càng cảm nhận cuộc sống này thật ý nghĩa biết bao! Thời xa xưa ấy, trong hòan cảnh vật chất còn trăm ngàn khó khăn, thiếu thốn thì ý chí, nghị lực của bản thân mỗi người là yếu tố quyết định cho thành công của họ. Tình thầy trò thuở ấy sao mà đằm thắm đến lạ kỳ! Một đồng tiền, một lời động viên của thầy còn giá trị thật lớn lao đối với thế hệ trẻ. Nếu hồi ấy thầy không giúp cho con chữ, bát cơm cho anh thì chưa chắc gì mẹ con nah đã vượt qua được giảng đường đại học! Nếu hồi ấy thầy không hiều được hòan cảnh, tâm tình của trò, thì chưa chắc đất nước có một nhân tài như ngày hôm nay. Càng ngẫm nghĩ, tôi càng khát khao mình có đuợc một người thầy để làm hình mẫu lí tưởng để phấn đấu vươn lên. Trong kí ức tôi, suốt mười sáu năm cắp sách tới trường, dấu ấn về thầy, cô giáo đã dạy dỗ tôi rất sâu đậm, những lời giảng ngọt ngào, những vần thơ bay bổng và những ánh mắt nghiêm nghị trách hờn đều làm em xúc động. Người mẹ trong câu chuyện không có vật chất để đáp đền ơn thầy, mà thật sự…ơn thầy không thể đền đáp bằng vật chất, nghĩa trò không thể chỉ bằng lời nói mà phải bằng chính hành động vươn lên trong cuộc sống. Càng thành đạt, tôi càng cảm nhận những lời của thầy, cô càng sâu sắc. Tôi nghĩ chắc chỉ khi mình đuợc làm thầy mới hiểu biết nỗi nhọc nhằn, ưu tư của những bậc làm thầy. Và chỉ khi được làm cha tôi mới hiểu được tâm tình bao la của những bậc làm cha làm mẹ. Kết thúc câu chuyện đã để lại trong lòng tôi điều mà tôi tâm đắc:
Một công trình bắc qua sông lớn
Một tòa nhà xây dựng nguy nga
Một bác sĩ, một kĩ sư
Cũng phải bắt đầu từ một chữ A.
Kì thi kể chuyện năm ấy, tuy tôi không giành được giải thưởng cao, song kết thúc phần thi của mình, tôi cảm thấy ấm lòng khi văng vẳng bên tai tiếng vỗ tay giòn giã kéo dài, những đôi mắt rươm ướt…và tự hòa làm sao quê hương Quảng Bình, nơi sinh ra thầy giáo làng, cũng chính là quê hương của ba tôi…một người lính kiên cường, một người thầy tận tụy, một người cha đáng kính, là mẫu hình gần gũi nhất của tôi ngẫn cao đầu đi đến tương lai.
Hiện tại, dưới mái trường Sư phạm tôi cũng đang phấn đấu từng ngày để trở thành một công dân, một nhà giáo như ba mẹ tôi. [/justify]