[color:d166=red]Với tình yêu tôi đã từng mất ngủ,
từng suy tư, trăn trở biết bao điều ;
và bây giờ, đối diện với nghề
tôi cũng có những đêm dài thao thức ...
Giữa bề bộn những khó khăn, chật vật,
với bao nhiêu rối rắm chuyện đời thường :
vật giá - đồng lương ; cơm,áo, gạo, tiền ...
loay hoay mãi chưa thoát vòng lẩn quẩn .
Loáng thoáng trong tôi ý định rời bục giảng
khi khó khăn vẫn đeo đẳng bên người,
khi dần dà, rải rác nhiều nơi
bao đồng nghiệp rã rời, buông tay phấn .
Giữa đời thực, tôi không là thần thánh
nên đắn đo, lưỡng lự, ưu phiền ;
đôi lúc thấy lòng cũng chao đảo, ngã nghiêng
theo sức hút của thủy-triều-vật-giá .
Có nhiều đêm tôi với tôi mặc cả :
rời - không rời phấn trắng, bảng đen,
xa - không xa bục giảng thân quen,
ngừng - tiếp tục con đường đến lớp ...
Ngao ngán ngoái nhìn những hạt mồng tơi rơi rớt,
thẫn thờ trông viễn cảnh năm hai ngàn mười,
uể oải buồn cho hiện thực thật gần,
tủi hổ bút nghiên, bẽ bàng lều chõng ...
Qua ghềnh thác, sông lòng tôi lặng sóng,
tôi lại về với nghiệp của mình .
Thiếu rất nhiều nhưng vẫn đủ lòng tin
nơi tuổi trẻ, tương lai, mơ ước ...
Tôi lại bước trên con đường quen thuộc
nắng, bụi mù ; mưa, nhão nhoét sình lầy .
Trên bảng đen, tôi phác họa những đường bay
cho tuổi trẻ, cho tương lai, mơ ước ...
[/color]